Kích động duy trì liên tục mấy phút, chấn động mãnh liệt và kịch liệt, làm Ôn Văn có cảm giác ngay khoảnh khắc sau đó sẽ thức tỉnh.

Nhưng cuối cùng cảm giác kích động này vẫn vững vàng dừng lại trong cơ thể Ôn Văn, rồi dần dần tiêu tan.

Biểu cảm của Ôn Văn cũng từ hưng phấn bắt đầu biến thành vặn vẹo, anh tức giận gầm lên: "Chết tiệt, này rốt cuộc là chuyện gì chứ?"

Ôn Văn dùng sức cào mái tóc dài, có chút muốn phát điên, không có ai khao khát thức tỉnh năng lực thuộc về mình hơn anh, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của trạm thu nhận làm anh bị vây trong cảm giác bất an.

Anh thật sự không hiểu vì sao đã kích động mãnh liệt đến như thế mà cuối cùng sắp thành lại thất bại.

Căn cứ theo kết quả Ôn Văn điều tra, những người siêu năng khác tuyệt đối không thức tỉnh khó khăn như thế.

Lúc người siêu năng nhận được kích thích lớn thì chuyện thức tỉnh giống như dòng nước vậy, mà thứ cản trở bọn họ trở thành người siêu năng chỉ là một trang giấy, dòng nước có thể dễ dàng phá tan.

Cho dù là một số người thức tỉnh khá khó khăn thì lớp màn ngăn cản bọn họ cũng chỉ là một tầng cao su mà thôi, tuy kiên cố nhưng chỉ cần tới lui vài lần thì có thể phá tan.

Mà trở ngại của Ôn Văn thì giống như một tấm thép!

Dòng nước có mạnh cỡ nào cũng không thể nào đục thủng được tấm thép!

"Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề, ở trong tư liệu thì người siêu năng có loại kích động này đều thành công thức tỉnh siêu năng lực!"

"Không phải linh cảm của mình không đủ, không phải thiếu kích thích... mà là khi thức tỉnh tới một mức độ nhất định thì không thể tiếp tục tiến hành nữa..."

Nếu như không thể giải quyết vấn đề này, cho dù Ôn Văn có tìm kiếm kích thích cỡ nào cũng không thể làm nên chuyện gì.

Không thể thức tỉnh khả năng làm Ôn Văn rất nôn nóng, bất an, mà lúc này trong trấn lại xuất hiện biến hóa mới.

Bóng đen cao lớn xuất hiện trong thị trấn, xuyên qua làn sương nhìn lại có thể thấy đó là một đám sinh vật hình người cao lớn!

Những sinh vật này cao cỡ hai mét, da là một lớp gai đen kỳ lạ, tóc và lưng có gai nhọn màu đen, hình dáng của chúng rất giống với nhím biển!

Trên người chúng đeo túi da cá, chúng đang tìm kiếm trong đám nhím biển, mỗi khi tìm được một con nhím biển con có màu sắc đặc biệt thì liền bỏ vào trong túi, dáng vẻ giống như người nông dân đang hái trà.

"Đám này là một dạng khác của người bị lây nhiễm hội chứng nhím biển hay là một chủng tộc khác? Có liên quan gì tới trận ôn dịch này hay không, có phải dịch bệnh do đám sinh vật này gieo rắc hay không?"

Ôn Văn lấy ra huy hiệu nhân viên thu nhận, đưa tay đặt bên trên, thông qua hình ảnh xuất hiện có thể đoán được người mạnh nhất trong đám đó cũng chỉ là trình độ cấp Tai Họa mà thôi!

Hiện giờ Ôn Văn rất táo bạo, hơn nữa đám người này cũng không nguy hiểm, vì thế Ôn Văn không chút do dự từ trên ống khói nhảy xuống, một cước đá vào mặt quái nhân nhím biển, đạp bay nó ra ngoài.

Quái nhân nhím biển rơi xuống mặt đất, miệng trào máu tươi, hoảng sợ nhìn Ôn Văn.

Số quái nhân nhím biển còn lại nhìn Ôn Văn đột nhiên xuất hiện, chúng chỉ vũ khí về phía Ôn Văn, phát ra tiếng kêu quái dị.

Thứ trong tay chúng trông giống như nông cụ hơn là vũ khí.

Ôn Văn không để ý tới đám quái nhân nhím biển kia, mà đứng trên một tảng đá túm cổ tên quái nhân nhím biển thủ lĩnh giơ lên.

Đám người kia chỉ có tên dẫn đầu là có thực lực cấp Tai Họa, đám quái nhân nhím biển khác chỉ tương đương với người bình thường cường tráng một chút mà thôi, cho dù Ôn Văn không sử dụng thể chất quái vật cũng có thể một mình hạ hết cả đám này.

Về phần tại sao lại đứng trên tảng đá...

Đương nhiên là vì quái nhân nhím biển này rất cao, Ôn Văn đứng trên đất bằng giơ tay cao hết cỡ thì người đối diện vẫn còn giẫm chân trên mặt đất...

"Nói đi! Trận ôn dịch này rốt cuộc có phải cho mày gieo rắc hay không, phải làm sao mới kết thúc được trận ôn dịch này?" Ôn Văn lạnh lùng hỏi, trong âm thanh tràn đầy sát ý mãnh liệt.

Quái nhân nhím biển ấp úng nửa ngày, cuối cùng chỉ chỉ cổ mình, tay chân vùng vẫy, hắn bị Ôn Văn bóp tới không nói nên lời.

Ôn Văn liếc mắt, ném kẻ này xuống đất.

Quái nhân nhím biển bụm cổ, yếu ớt nói: "Trận ôn dịch này không liên quan gì tới bọn ta cả, tộc nhím biển bọn ta trước giờ yêu thích hòa bình, bọn ta chỉ tới nơi này tìm nhím biển chất lượng tốt về nuôi dưỡng mà thôi..."

Ôn Văn dùng cây gậy của mình quất quái nhân nhím biển một chút, nói: "Nói bậy, dịch bệnh nơi này có liên quan tới nhím biển, bọn mày lại ở nơi này thu hoạch nhím biển mà người bị bệnh sinh ra, mày nghĩ tao sẽ tin chuyện vớ vẩn mà đám bọn mày bịa ra à?"

Bị gõ một gậy, quái nhân nhím biển cũng tức giận, đứng dậy căm tức nói với Valhein: "Này rõ ràng là quả đắng của nhân loại các ngươi tự mình sinh ra, có liên quan gì tới bọn ta chứ, chỉ vì chất lượng nhím biển ở nơi này đặc biệt tốt nên bọn ta mới tới thôi."

Quả đắng mà nhân loại tự mình sinh ra...

Ôn Văn nheo mắt, người này có lẽ biết nội tình.

Cây gậy lóe ra ánh sáng màu đỏ, cuồng khí từ cây gậy chui vào trong cơ thể Ôn Văn, làm khí chất Ôn Văn thay đổi kịch liệt, anh dùng giọng điệu hung tàn điên cuồng nói với quái nhân nhím biển.

"Nói suông thì ai cũng biết, nếu như mày không thể thuyết phục tao, ngày hôm nay tất cả đám bọn mày đều phải chết ở đây!"

Vừa nói Ôn Văn vừa đâm cây gậy trong tay vào tàng đá bên cạnh, tảng đá kia lập tức vỡ vụn.

Quái nhân nhím biển trước đó vẫn còn rất kiên cường, thấy bộ dáng này của Ôn Văn thì cơ thể hắn bắt đầu run lên bần bật.

Cũng giống như con người cảm thấy đám quái vật này kinh khủng không gì sánh bằng, thực tế thì đối với những loài khác thì hình tượng của con người cũng rất kinh khủng, mà trong mắt quái nhân nhím biển thì Ôn Văn chính là loại đáng sợ nhất.

"Này, trận ôn dịch này không có liên quan với tộc nhím biển bọn ta, dưới vùng biển xung quanh trấn Tỉ Dực có một lượng lớn xương cốt nhân loại, nhím biển ở đây nhờ vào xương cốt của nhân loại để tẩm bổ."

"Mà người ở trấn Tỉ Dực lại thích ăn nhím biển, bọn họ đời đời ăn nhím biển, đã ăn hơn một ngàn năm, trên người sớm đã tích lũy một lượng lớn oán niệm, trận ôn dịch này chẳng qua chỉ là bùng nổ oán niệm mà thôi."

Một lượng lớn xương cốt nhân loại, lịch sử hơn ngàn năm, từng xảy ra dịch bệnh, tên thị trấn là trấn Tỉ Dực...

Ánh mắt Ôn Văn lộ ra vẻ hiểu rõ, hiện giờ mọi thứ đã xâu chuỗi lại rồi.

Thành phố Vịnh Châu từng xảy ra dịch bệnh rất lớn, tất cả người nhiễm bệnh bị đưa tới trên hòn đảo hình hồ lô này.

Một khi trên thị trấn có người chết, nhóm người tuyệt vọng sẽ ném xác xuống biển, đây chính là nguyên nhân dẫn tới một lượng lớn xương cốt nhân loại ở dưới biển mà quái nhân nhím biển đã nói.

Căn cứ theo truyền thuyết thì từ trong biển dạt tới một con nhím biển thật lớn màu vàng óng ánh, nhóm người trên đảo đã chia thịt con nhím biển kia, sau đó dịch bệnh hoàn toàn biến mất.

Những người đó đã định cư lại ở nơi này, thành lập thị trấn này.

Tuy không có chứng cứ gì nhưng Ôn Văn suy đoán cái tên lúc ban đầu của thị trấn này là... trấn Tránh Dịch!

Sau khi trải qua năm tháng tẩy rửa, nơi này mới dần dần biến thành trấn Tỉ Dực như hiện giờ.

Bởi vì nhím biển hoàng kim đã cứu giúp thị trấn, vì thế người của trấn Tỉ Dực thích ăn nhím biển, hơn nữa chỉ ăn nhím biển trên đảo.

Tuy dịch bệnh ngàn năm trước đã biến mất theo năm tháng nhưng oán niệm của số người chết đã bám vào trên nhím biển.

Trải qua trăm ngàn năm tháng tích lũy, một cơ hội nào đó đã thôi thúc, cuối cùng đã sinh ra hội chứng nhím biển đáng sợ này!

0.11147 sec| 2411.563 kb